Walter Moers và châu lục Zamonien

Mình biết đến Walter Moers qua cuốn tiểu thuyết „13½ cuộc đời của thuyền trưởng Gấu Xanh„, mua đọc cho bọn trẻ con nhà mình vì nhan đề rất lạ. Và mình ngay lập tức đã bị giọng văn cũng như châu lục Zamonien cực kì hấp dẫn.

Walter Moers là ai?
Họa sĩ minh họa truyện tranh, nhà văn, đồng thời là người phát minh ra châu lục Zamonien, nổi tiếng nhờ chuỗi tiểu thuyết Zamonien dành cho các bạn nhỏ. Đây là chuỗi tiểu thuyết thuộc thể loại viễn tưởng với rất nhiều những nhân vật kì lạ, thú vị và hay ho. Tác phẩm của Walter Moers thường lồng ghép cả nhiều lĩnh vực khác như phim ảnh và âm nhạc.

Mời các bạn đến với một vài trích đoạn từ của tác phẩm: „13½ cuộc đời của thuyền trưởng Gấu Xanh„:

Lời nói đầu

Gấu Xanh có hai mươi bảy cuộc đời. Trong cuốn sách này, tôi sẽ tiết lộ 13 ½ trong số đó, sẽ im lặng về số còn lại. Gấu phải có những mặt đen tối của mình, điều này khiến Gấu hấp dẫn và huyền bí.

Người ta thường hỏi tôi, ngày đó như thế nào. Tôi đáp: Ngày đó có nhiều thứ hơn bây giờ. Vâng, có đảo, những vương quốc huyền bí và cả những châu lục hiện đã biến mất – bị sóng cuốn trôi, chìm trong đại dương vĩnh hằng. Bởi vì đại dương dâng ngày càng cao, tuy rất chậm, nhưng không khoan nhượng, cho đến một ngày cả hành tinh của chúng ta ngập nước – không uổng việc nhà tôi ngự trên mỏm núi cao, không uổng việc nó vẫn còn là một con tàu vượt biển. Tôi muốn kể về những hòn đảo và vương quốc này, về những sinh linh và những điều kỳ diệu đã bị nhấn chìm cùng chúng.

Nếu phải khẳng định rằng 13 ½ cuộc đời đầu tiên của tôi diễn ra bình lặng, hẳn là tôi nói láo (mà lâu nay người ta vẫn biết đấy không phải là bản chất của tôi). Tôi chỉ có thể nói: Cướp biển tí hon. Ma Klaubauter. Phù thủy nhện rừng. Sóng nói láo. Khổng lồ bánh qui. Trùng núi âm u. Ma râu núi. Khổng lồ không đầu. Đầu khổng lồ không thân. Chim sáo. Ảo ảnh bị giam cầm. Người tuyết mộng du. Vòi rồng vĩnh hằng. Quỉ dạ xoa. Ma cà rồng xấu tính. Hoàng tử từ không gian khác. Giáo sư bảy não. Sa mạc ngọt ngào. Người man đi lỗ mãng. Chó lai. Người lùn rừng nhiệt đới biết đấu võ. Cát tư duy. Chuột chũi biết bay. Tàu chiến ma quái. Hang lò nướng. Đảo ẩm thực. Người cát dưới lòng đất. Rồng con kênh. Những cuộc bốc phét tay đôi kịch tính. Lỗ hổng không gian. Nhạc cụ Voltigor. Người lùn núi hung hăng. Người vô hình. Bão cát vuông góc. Người tí hon Venedig. Rắn Midgard tử tế. Chuột gián gớm giếc. Thung lũng của những ý tưởng bị bỏ đi. Lợn mũi dài. Vịt chân to. Núi mòn rỉ. Thìa nghe lỏm. Ốc thời gian. Cá ngựa quỷ. Cây khoai ma. Ma cà rồng thính mũi. Ma tàng hình. Khí thối. Những mối nguy hiểm chết người. Tình yêu vĩnh cửu. Cứu cánh vào giây cuối cùng…

Nhưng tôi không muốn tiết lộ gì trước đâu!

Cứ nghĩ đến thời đó là lòng tôi lại tràn ngập nỗi buồn thương. Nhưng chiếc đồng hồ cuộc đời vốn không để mình quay trở lại. Thật đáng tiếc, nhưng cũng thật công bằng.

Và bây giờ, thu qua đông tới thuận theo lẽ tự nhiên. Mặt trời, lạnh như mặt trăng, chìm dần vào đại dương băng xám, gió thoảng mùi tuyết. Có cả một mùi hương khác trong không khí, mùi lửa cháy từ nơi xa xôi, lẫn thêm chút quế – mùi của phiêu lưu mạo hiểm là như thế đấy! Trước đây tôi thường lần theo mùi hương này, nhưng giờ tôi có việc quan trọng hơn: Tôi cần truyền lại cho hậu duệ những kí ức cuộc đời. Bóng ma băng giá đầu tiên đang xòe ngón co quắp lần qua khe cửa khoang tàu và tóm lấy chân tôi. Những mụ phù thủy băng vô hình đang vẽ hoa tuyết lên cửa sổ. Tuy không phải là mùa tôi thích, nhưng lại đúng dịp để đun nóng một bình ca cao (cho thêm chút rượu rum), chuẩn bị sẵn 13 ½ tẩu thuốc, 13 ½ miếng bánh mì quẹt mứt và 13 ½ cây bút chì gọt nhọt để bắt đầu ghi lại 13 ½ cuộc đời đầu tiên của tôi.

(…)

Bữa sáng

Sáng hôm sau, dàn chim giao hưởng ríu rít đánh thức tôi khỏi những giấc mơ khám phá. Một con bướm khổng lồ đẹp mê hồn ngồi trên mũi tôi, cánh phe phẩy làn hơi mát lạnh. Trước cây cọ gần đó, một quả dừa rơi xuống nền cát cạnh tôi, nứt đôi thành hai nửa y hệt nhau, không để sánh ra một giọt sữa ngọt ngào nào. Sữa dừa ngon tuyệt, tươi mát, cùi dừa tan như kem trên lưỡi.

Một đoàn vũ công chim ruồi chợt xuất hiện phía trên tôi, tạo thành chuỗi hạt rồi vo ve biến mất trong rừng cọ. Có vẻ như hòn đảo này muốn đích thân nghênh đón người khám phá nó. Đã đến lúc đi kiểm tra của cải của tôi rồi. Tôi rũ sạch cát trên lông rồi tiến vào lòng đảo.

Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa tìm được từ nào xứng với thiên đường huy hoàng của đảo Gấu Xanh, dù chỉ là một chút. Những cây cọ cao to rủ bóng đứng sát bên nhau, lá vàng, thân trắng như tuyết, xung quanh bồng bềnh những đám mây bướm sặc sỡ. Vài con bướm riêng lẻ to bằng chim hải âu, cánh lấp lánh màu ngọc trai; những đóa hoa tôi chưa từng thấy mọc dưới khóm cọ, lá đài màu bạc, cánh bằng thủy tinh.
Lá đài của những bông khác lại như được làm từ thứ ánh sáng xanh biết hát, khúc ngân khe khẽ, nhút nhát như của những thiên thần nhỏ bé chăm chỉ. Tôi bước qua khóm cây cao lớn thơm mùi vani đang xòe những phiến lá to bản nhiều màu như con công xòe đuôi. Lại có những bông hoa từa tựa như tulip, thân vàng mảnh thường xuyên đổi màu. Nếu nhìn chúng thật lâu, chúng sẽ trở nên đỏ ối và cười khúc khích. À thì ra đây là tiếng khúc khích mà tôi đã nghe thấy trước khi ngủ thiếp đi.
Tôi bước vào lối nhỏ trong rừng. Viền đường lấp lánh lân tinh những đóa lan xanh nhạt trong bóng cọ sâu thẳm, bong bóng xà phòng lung linh nhô lên từ lá đài. Vài bông lan khác đứng chen vào giữa, dùng lưỡi dài chọc nổ bong bóng. Đoàn vũ công chim ruồi đã tụ tập phía trên lối nhỏ, nhí nhố bay đội hình.

Ao dầu

Điều kì lạ nhất ngự ở trung tâm: một cái ao nhỏ ngào ngạt dầu sôi sùng sục. Khi tôi tới gần, có vẻ như tiếng tí tách và xèo xèo của mỡ lại càng to hơn. Bên bờ ao mọc những cây thân dài, củ tựa khoai tây. Chúng uốn mình chúi đầu vào chất lỏng sôi sùng sục. Tôi chỉ có thể kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng này. Một mùi hương khiến người ta thèm nhỏ dãi tỏa ra từ thân cây đang kêu xèo xèo. Rồi cây uốn mình trở lại, thả xuống vài củ đã rán chín trước chân tôi. Tôi nhặt một củ lên nếm thử. Ôi trời, niềm hạnh phúc không lời tả nổi! Tôi chưa từng được nếm món mĩ vị nào như thế. Tôi ngốn ngấu hết những củ khoai tây còn lại.

Càng tiến sâu vào đảo, thảm thực vật càng trở nên vô cùng kì lạ. Một mạch lưới chi chít sông suối len lỏi giữa những khóm cây. Khi quan sát chúng gần hơn, tôi phát hiện ra chúng có màu sắc khác nhau. Vài sông trông như nước bình thường, có sông lại trắng như sữa hoặc vàng như nước cam. Tôi cúi xuống uống một con sông màu vàng. Đúng là nước cam thật. (…)